Viết nhân vợ chồng con gái có nhà riêng
1.
Có một mái nhà là chuyện hệ trọng trong đời.
Dẫu ta có làm bố làm chồng làm ông ngoại ông nội, nhưng ta không có một cái-nhà-của-ta, chắc những danh hiệu kia chỉ còn một nửa. Một nửa tấm mề đay, mà lại ở phía mặt trái!
Nhà-của-ta thôi. Không nệ rộng hẹp thấp cao. Không cứ nhỏ to thiếu đủ. Một ít đất, một mái che, mưa ráo, nắng mát. Có nơi ăn chốn ở. Có chỗ bạn ngồi. Có nơi đặt cành mai, mâm quả ngày xuân. Có nơi thắp nén nhang ngày giỗ.
Đôi khi, ước mơ đơn sơ ấy, đi cả một đời vẫn chỉ là mơ ước. Cái khát vọng chốn nương náu trong cõi người ta!
2.
Về chuyện nhà, có lời:
con chim có tổ, con cáo có hang, nhưng con người không có chỗ gối đầu. Quả thật, nhà là chốn để ta có chỗ gối đầu, là nơi ấm êm khi dừng cuộc mưu sinh, khi tàn cuộc vui vầy, khi mỏi gối chồn chân, khi bỏ cuộc giang hồ, khi quá
quỉ-môn-quan trở về sau cơn bạo bệnh.
Cụ Văn Cao viết:
Dưới mái nhà một người đang ngủ. Mơ giấc mơ của những vì sao. Chỗ gối đầu là để ngủ, để mơ, để hòng sống một cuộc sống khác. Đảo câu thơ một chút:
Dưới vì sao một người đang ngủ. Mơ giấc mơ của những mái nhà, thì có vẻ trầm trọng ngay, vì chắc người đang nằm ở khách sạn ngàn sao, đang tự hỏi ngày nào mình có một túp lều nho nhỏ?
Cụ Bàng Dúi lại cà rỡn:
Hỏi rằng người ở quê đâu? Thưa rằng tôi ở rất lâu quê nhà. Quê mà không có nhà cũng chỉ là
yên ba giang thượng. Có ai chờ đợi mà về. Có về thì cũng chỉ đối mặt
những xác hiu hắt lạnh lùng chứ mãi mãi chẳng còn thấy
mái tóc màu xanh xanh ngày xưa nữa. Và cái nơi mà ta ở rất lâu dưới mái nhà thân thuộc, dẫu có tha hương thì cũng đến lúc đất lạ phải hóa quê nhà. Vì khởi thủy làm gì có quê nhà, tại người ta ở lâu nên nó thành quê nhà mà thôi.
3.
Trong đời có biết bao chuyện vui khoái nhưng không có gì vui khoái bằng sự chuẩn bị làm cho mình một mái nhà. Sự vui khoái đạt ngay đến đỉnh điểm khi óc ta bắt đầu rục rịch nghĩ suy.
Nhà ta sẽ có gì. Mấy phòng đây. Chỗ này cho thằng nhỏ. Chỗ này con gái rượu. Góc này của đôi ta. Rồi khách khứa bạn bè. Rồi sân vườn cây cảnh. Trời đất ơi, đôi khi đất chỉ đủ một bàn tay mà mộng tưởng cả lâu đài!
Tất cả những ai làm nhà đều một lần loay hoay tự mình làm kiến trúc sư, tự diễn họa ngôi nhà trong mơ. Cặm cụi vẽ vời, dẫu không đúng qui chuẩn nhưng có hề chi, miễn ta thấy, ta hiểu là sướng như ru rồi. Và say sưa bàn luận với vợ con, bè bạn. Rồi nhất dạ sinh bá kế,
ua chầu chầu, hôm qua mần rứa nỏ hay, phải sửa như ri mới chộ được hè!
Những hình khối màu sắc bắt đầu ám ảnh tâm trí. Lơ ngơ khi ra phố vì mặt cứ nghệt lên trời ngắm... nhà thiên hạ. Đêm nằm gác chân lên trán, miên man tưởng tượng, miên man đi vào giấc ngủ với ngôi nhà đẹp y chang như mình mong muốn.
4.
Hỡi những ai có ý làm nhà, hãy tận hưởng ngay những giây phút hạnh phúc đó. Vì khi đến lúc bắt tay vào cuộc bạn sẽ đối mặt với thực tế phũ phàng. Bạn sẽ vất vả với các ông thiết kế, nhà thầu. Bạn sẽ vắt giò lên cổ lo cung cấp vật liệu. Bạn sẽ gặp vài ông
thần nước mặn: ông quản lý đô thị, ông phường, ông thuế... Bạn sẽ đối mặt với cha hàng xóm trót không ưa.
Và nếu không rủng rỉnh, bạn sẽ đối mặt với vấn đề muôn thuở: tiền, tiền và tiền!