Gió nổi lên rao rao từ biển vào các con đường, ào ạt như mang một nỗi bất an qua tàng lá sao đen, qua hàng bạch đàn, qua những tán bàng cổ thụ lá vẫn còn xanh.
Gió lộng vào mặt khi người ngồi trong quán cà phê bên biển, gây cảm giác khó chịu. Và trong những cây tra thấp thấp ven bờ, lá múa như những cánh bướm xanh tía.
Mây mù đen buổi sáng sớm phía tây thành phố. Rồi gió nổi dần lên, mây thưa đi, lộ màu trời xanh và quang đãng hẳn tầm trưa. Đến chiều lại phơ phất những cơn mưa giăng mắc mơ hồ, như có như không.
Sóng cuộn từ xa ngoài vịnh động, đổ ập vào bờ, bụi nước bọt sóng trắng xóa. Rau muống biển trổ những nụ hoa màu tím đầu mùa, lẩn khuất đâu đó trong đám lá xanh.
Người cảm giác lơ mơ một cơn rét mơn man đầu ngón tay, gây thèm một vòng ôm, ấm và chặt! Đã thấy những chiếc áo cardigan len mỏng và dài, những khăn quàng cổ nhiều màu sắc tươi tắn trên vai, trên cổ những thiếu nữ.
Tóc bay theo chiều gió mang mùi hương ấm áp của những sợi len mới rời tủ áo, đang se se với không khí ẩm lạnh lẫn mùi bạc hà của một chiếc kẹo bỏ quên trong túi từ đêm mùa hè tưởng rất xa!
Mùi hương mùa đông?
Gió lộng vào mặt khi người ngồi trong quán cà phê bên biển, gây cảm giác khó chịu. Và trong những cây tra thấp thấp ven bờ, lá múa như những cánh bướm xanh tía.
Mây mù đen buổi sáng sớm phía tây thành phố. Rồi gió nổi dần lên, mây thưa đi, lộ màu trời xanh và quang đãng hẳn tầm trưa. Đến chiều lại phơ phất những cơn mưa giăng mắc mơ hồ, như có như không.
Sóng cuộn từ xa ngoài vịnh động, đổ ập vào bờ, bụi nước bọt sóng trắng xóa. Rau muống biển trổ những nụ hoa màu tím đầu mùa, lẩn khuất đâu đó trong đám lá xanh.
Người cảm giác lơ mơ một cơn rét mơn man đầu ngón tay, gây thèm một vòng ôm, ấm và chặt! Đã thấy những chiếc áo cardigan len mỏng và dài, những khăn quàng cổ nhiều màu sắc tươi tắn trên vai, trên cổ những thiếu nữ.
Tóc bay theo chiều gió mang mùi hương ấm áp của những sợi len mới rời tủ áo, đang se se với không khí ẩm lạnh lẫn mùi bạc hà của một chiếc kẹo bỏ quên trong túi từ đêm mùa hè tưởng rất xa!
Mùi hương mùa đông?
Người ta nói văn là người, tâm trạng nào của cụ Nô đẩy bàn tay gõ phím những con chữ tràn đầy mơ mông?
Trả lờiXóaNhớ ải nhớ ai vậy cụ?
Hỏng phải nhớ, mà "thèm", thèm một vòng ôm, ấm và chặt! Khai báo ở trển chưa rõ sao?
XóaGọi là cụ Nô chứ thật ra tâm hồn cụ rất trẻ trung qua những bài viết, tựa như cụ Nô đang viết cho Tuổi Hoa, hay tập san xuân Gia Long, Trưng Vương ở Saigon ngày xưa
Trả lờiXóaFan ruột Tuổi Hoa từ hồi đó đến giờ luôn mà, bác Phạm!
Xóa

XóaBác Hiệp thấy như thị gọi "Cụ Nô" ngạc nhiên kia kìa. Bác là dân 9 nút sao lại không để ý cách nói lái vòng vo khác miền Trung và Nam bộ (lái trực tiếp) mà như thị là đại diện vậy cà?
XóaDạo này Bác Nô "mơ mộng" dữ nghen.......
Trả lờiXóaNhờ có người "hẹn hò" đó MTB!
XóaTuyệt !
Trả lờiXóaTuyệt!
Trả lờiXóaCác cô khoác cardigan có cả Mộc Lan trong đó.
Anh đã nhìn thấy em chưa?
Thấy một cô ngồi cà phê khoác cardigan với đôi giày đỏ! Tiếc là không thể chụp lén một tấm để ... đăng blog!
XóaKhăn ấy bác- trên vai cả những mợ sồn sồn nữa chứ,nhưng màu sắc khiêm nhường bớt tươi tẹo thôi ạ.
Trả lờiXóaMùa đông đến nhẹ nhàng,cuộc sống chắc cũng có vẻ vậy qua những dòng này- đáng mừng.
Thấy Ong cũng đang nhẹ nhõm đấy kìa, đáng... mừng luôn!
XóaThấy quá thèm một vòng tay ôm chặt, và thèm được ngửi mùi kẹo bạc hà của năm xửa năm xưa...
Trả lờiXóaVậy hở bác, chắc mùa này gió Vũng Tàu không khác mấy gió Nha Trang!
XóaAqa thấy mỗi lúc một an hơn đó chứ cụ Nô !
Trả lờiXóa
XóaChéc zị, giờ thì chờ an hưởng tuổi già xong chuyển qua an giấc ngàn thu, bác AQ nhẩy!?
XóaGió thì có mùa, còn người thì sao? Chẳng có một quy luật mùa màng nào cả. Bất chợt đến và bất chợt đi... Hay nhất là khi đến cũng tốt mà khi đi cũng ko buồn...
Trả lờiXóaThì hãy cố yêu người mà sống, lâu rồi đời mình cũng qua , chứ biết làm thế nào!
XóaTóm lại già rồi thèm ăn thì ăn. thèm ôm chặt và ấm thì cứ ôm....
Trả lờiXóaDạ, kính anh, anh có tuổi trước, nhường anh mần trước!
Xóa

XóaBài viết hay quá (cỡ thợ mộc) ! Đọc mà như cảm, như thấy ngay trước mắt mình, như len lỏi vào hồn mình vậy cụ Nô ơi
Trả lờiXóaCám ơn anh!
XóaĐọc những trang văn của anh Nô, giáo như thấy thoảng một chút hồn của Thạch Lam hiện về...
Trả lờiXóaÔi, cô giáo đọc cái entry tiếp thì... nghĩ gì nữa ta???
Xóa