Cuốn Giọt Rừng, xem thoáng qua, có cảm giác sách rất sang! Cuốn này tập hợp những bài viết ngắn về thiên nhiên mang tính triết học [đúng nghề] của M. Prisvin. Ngắn như người ta viết blog, và nhủ thầm, MP sống đến bây giờ, khéo là tay blogger cự phách!
Vì bài viết ngắn, có bài chỉ vẻn vẹn dăm chục từ, nên khoảng trắng trên những trang sách khá nhiều. Chắc vì vậy, những trang sách rất thoáng đãng, và rất… sang! Ô hay! Chưa kịp sang vì những câu từ trong nội dung, cuốn sách lại sang vì những khoảng trắng không lời!
Đúng vậy, cuốn sách, tờ báo, trang blog, những notes FB… nói chung những thứ gì có nhiều chữ, lại rất cần những khoảng trống cần thiết để vào được mắt người xem. Những dòng chữ nối đuôi nhau bất tận đã cần những dấu phẩy dấu chấm ngắt câu; những đoạn văn đã cần những cú xuống dòng; và trên trang giấy (thật cũng như ảo) rất cần những khoảng canh lề trái lề phải, canh trên canh dưới. Nếu không, đám chữ là một đám rừng rậm, con chim chích bay vào còn không lọt huống chi cái tâm trí khỉ ngựa của con người.
Âm nhạc cũng vậy, các nốt lặng, góp phần làm bản nhạc sang trọng hơn. Những khoảng câm nín giữa các nốt nhạc, chính là người nhạc trưởng, dìu dắt, phả sự sống vào những thanh âm, khiến chúng trở thành tâm hồn của người nghe. Có người nói: im lặng là đỉnh cao của âm thanh, đây chỉ là lối chơi chữ mà thôi. Im lặng là đỉnh cao tự thân. Thanh âm cần thinh lặng, chứ thinh lặng chỉ mình nó là đủ. Nếu không, người khiếm thính cảm nhận âm nhạc bằng cái gì!
Trong hội họa, màu sắc cũng rất cần những khoảng không màu, và chính những khoảng không màu ấy lại là hòa sắc chính của bức tranh. Tranh sơn dầu trong hội họa phương Tây yêu cầu không được để toan thô, mọi mặt toan đều phải phủ sơn dầu, thì người họa sĩ vượt qua bằng những khoảng trắng, như sự im lặng của âm thanh, như những khoảng trắng trên trang sách. Tranh thủy mặc hội họa phương Đông mặc nhiên để lại những khoảng trống của giấy, đôi khi chiếm diện tích nhiều hơn chỗ có màu, có lẽ nó thấm nhuần cái vô vi trống không nhất quán của Lão, Trang, Khổng, Phật, Thiền!
Khoảng không là bản chất của vũ trụ!
Trống rỗng là bản chất của không gian!
Thinh lặng là bản chất của thời gian!
Và khi có tâm không, ta về với tự tính của mình!
Mọi thứ sắc (thanh âm, sắc màu, trần gian, tạo vật…) luôn có thứ bậc, phân biệt, khác nhau. Nếu cái này là đỉnh cao, cái kia sẽ là đỉnh cao hơn; ngoài trời, còn có trời nữa!
Còn không, rỗng, lặng… là những đỉnh cao tuyệt đối! Không có cái không hơn, rỗng hơn, lặng hơn!
________
P/S:Tình yêu không cần âm thanh, mà rất cần thinh lặng. Như một buổi chiều, nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt, bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu!
Ấy, cũng vì cái thinh lặng đặc biệt của tình yêu thực sự đó mà người ta không dễ mà nắm bắt nó cũng giống như không phải người nghe nào cũng biết thưởng thức nốt lặng trong bản nhạc, khoảng trắng trong tranh thủy mạc vậy!
Trả lờiXóaCuộc sống với tình yêu-ghét bỏ, âm thanh-khoảng lặng, sắc màu-khoảng trắng cứ đi qua ta trọn vẹn trong dòng cảm xúc, chứ không phân biệt rạch ròi đâu cô giáo!
XóaĐúng là bậc đàn Anh lão luyện có khác, tui chỉ ngôi nghe thôi, nhưng chắc khg hiểu hết đâu Bác Nô ơi, cho phép nghen Bác Nô...:-s
Trả lờiXóaĐôi khi người nói mình không hiểu, lại là người hiểu nhất đó, MTB!
Xóaở bên blog cũ yahoo, bác Nô đã một lần théc méc giáo về cái thinh lặng này khi giáo ghép Thinh lặng và Tận hiến! trong Tình yêu, đã có thinh lặng là có tận hiến, nếu như ko tận hiến cho tình yêu thì người ta khó thể câm lặng đời đời, cho dù người ấy có hiểu hay ko hiểu...
Trả lờiXóa:b)
XóaKhông không, vậy là chốn Có rồi :-)
Trả lờiXóaBác Phạm "tinh" quá! :D
XóaChừng như ngài Trang Tử đang ở trong những dấu lặng này??
Trả lờiXóaĐể Nô tìm xem thử có ngài không! :)
XóaOng chả- cứ ồn ào náo loạn,bao giờ già hẵng hay, hiếu động cho tay chân nó ....xuân, hì.
Trả lờiXóaHihi, tưởng vậy thôi, Ong à!
XóaKhoảng không là bản chất của vũ trụ! (?)
Trả lờiXóaTrống rỗng là bản chất của không gian! (?)
Thinh lặng là bản chất của thời gian! (?)
Và khi có tâm không, ta về với tự tính của mình! (Ok!)
1.Khoảng không chỉ là thuộc tính của vũ trụ theo cách thấu bằng giác quan và hiểu biết hạn hẹp của loài người mà thôi! Bản chất của vũ trụ vẫn là vật chất.
2.Không gian và thời gian là hai 'thằng bạn không rời' gọi là 'không-thời gian' và bản chất của nó có lẽ vẫn là 'sự có' của vật chất đó cụ Nô!
3.Khi có tâm không thì hồn tĩnh lặng tựa mặt hồ thu, vô tâm tiếp nhận mọi đổi thay của đất trời, ta lại hòa nhập với thiên nhiên vậy !
Hihi, khoảng không cũng đâu có phi-vật-chất, bác AQ! :D
Trả lờiXóadọn một tâm không để mà có!
XóaAlright!
Xóa:))
@giaolang: rồi lui cui dọn một tâm có để mà không! :D
Xóasắc tức thị không, không tức thị sắc!
XóaMô phật !
Xóa1.Cảm nhận của Nô về rổng tuyệt vời!
Trả lờiXóa2.Chuyện xưa kể anh lính thú nhớ vợ hàm ý nghi ngờ ,viết thư gởi về nhà.Chị vợ mở ra chỉ có mỗi dấu hỏi to tổ bố.Chị viết thư giả nhời.Cả trang giấy trắng chỉ môt dấu chấm to chảng rồi một dấu than ốm mà dài !
3.Giật mình thấy Quốc Hội nhà miềng họp ...cũng nhiều khoảng trống rất sang ...
:))
Thú vị cái 3., HHP!
XóaCụng một ly
Trả lờiXóaNghỉ vài tua
Cho nó trắng
He he he...
Hehe, nhậu kiểu này ko sợ tốn bia, chỉ sợ tốn mồi!
XóaMấy lúc rày trống không luôn á Nô à.
Trả lờiXóaĐầy rồi thì cho nó trống một tí! No star where, TTM ha!
XóaNếu chốn không không mà có giữa
Trả lờiXóaThì ta mắc kẹt ở cửa không !
Thôi đành làm kẻ lông bông
Dù ai nói có nói không cũng cười !
He he he...
Mới đọc, tưởng kẹt ở ,cửa... hông chứ! :D
Xóanhất trí với bác NO những khoảng trắng bên cạnh một rừng chữ để lúc nào đó ta đọc hổng nổi thì nấp vào đó, bác vui!
Trả lờiXóa:b), đúng rồi bác Mộc!
XóaHihi...
Trả lờiXóaGiống như nhưthị tui, lúc không rặn nỗi chữ nào để viết entry, chơi luôn một khoảng trống cả tháng, cũng là. giữa chốn không không cụ Nô ha?
Hên xui. Khoảng trống của nhuthi lại được lấp đầy bằng 100 cái còm!
Xóa:b)=))
Xóa1- Có người bỏ cả đời để đạt được nghệ thuật "phi bạch" trong thư pháp.
Trả lờiXóaPhải lấy mực làm sao đó để khi viết có những khoảng trắng trong nét chữ màu đen mới là tài nghệ.
2- Nhưng "Trung luận" của nhà Phật thì cho các cặp: trắng đen, không có, Thiện ác...là kết quả của tư duy nhị nguyên...Phải lìa bỏ cách nhìn nhị nguyên mới ngộ được chân lý giải thoát. Đọc "Đập vở vỏ hồ đào" của thấy Nhất Hạnh thấy vở đầu trước khi vỏ hồ đào vở... hihihi
Hihi, chung vui với bác Bu với câu: "vỡ đầu trước khi vỏ hồ đào vỡ..." :D
XóaChạy sang thăm Bác Nô tí nghen,Bác Nô khỏe khg?? Sẳn canh lụm con tem vàng mà chưa có , thôi tui chạy dìa :D
Trả lờiXóaLời nhắc "cực kỳ" ý nhị!
XóaHồi này lá cây bàng ven ven màu gì, những màu gì ạ? Có mướt hông Cụ?
Trả lờiXóaMướt... rượt, Ong à!
Xóa