20.6.11

Father's Day



Ba tôi, nếu nói theo ngôn ngữ bây giờ, thuộc loại dân “tech-mania”, ưa máy móc, ưa tìm tòi săm soi, ưa tháo tung mọi thứ ra xem “ở trỏng là cái gì?”

Khi sắm được dàn máy Akai, chiếc xe dame, ông bắt đầu không có những ngày chủ nhật yên ổn nữa. Không rị mọ cái xe máy, thì cũng rờ rẫm cái máy Akai. Và hai thằng con trai đầu, anh Ba và tôi, cũng bắt đầu tiêu tùng những ngày nghỉ được chạy nhảy rong chơi đầu làng cuối xóm.

Phải ngồi chò hỏ quanh ông để chờ sai vặt. Lấy cái kềm, cái tuốc nơ vít, cái cơ lê hoặc xáo xào mấy cái thùng đựng trăm thứ bà rằn tìm một con ốc, cái rông đen theo yêu cầu của… cấp trên!

Vừa thi hành nhiệm vụ vừa chong mắt ra ngoài ngõ, ngóng tiếng mấy thằng bạn chơi giỡn rần trời đất, trong lòng bồn chồn, tâm trí rối như canh hẹ.

Anh Ba nhà tôi có chút nghề điện tử, còn ham thích vầy vò máy móc, còn cái thằng tôi ưa chuyện vẽ vời văn nghệ, nhìn đống sắt thép vô tri, ngán tới tận cổ.

Nhưng ba tôi nóng tính lắm. Giận lên, ổng sẵn sàng quất vô mông chúng tôi bằng cái nịt da, hoặc cây roi mây to bằng ngón chân cái. Thành thử, chấp hành mệnh lệnh tuyệt đối, miễn ý kiến ý cò.

Cũng do nóng tính, khi sai bảo hai thằng nhỏ, mà “mần ăn” chậm lụt, thế nào ba cũng tương sấm sét trên đầu. Nhẹ thì la mắng um sùm, nặng thì một cái bạt tai chúi đầu chúi óc.

Thành ra, sáng chủ nhật, thấy ba cà phê cà pháo xong, bắt đầu dựng xe máy trước sân hoặc bê dàn Akai xuống đất, xách thùng đồ nghề ra, hai ông nhỏ mặt xàu nhau như tàu lá héo.

Và thường thường, do tay nghề hổng được cao lắm, chuyện máy móc kéo dài đến trưa đứng bóng vẫn không xong. Mẹ tôi dọn cơm lên bàn rồi, mà lấm lét ở nhà dưới, không dám kêu cả nhà ăn cơm, vì biết tính ba, kêu lúc này là dễ bị xì nẹt bất tử.

Thế là mẹ cho mấy đứa em ăn trước, còn hai ông “lớn” đang đóng vai phụ trên phim, đành bóp bụng chờ vai chính diễn xuất xong xuôi.

*
Hôm nay, nhân Ngày Các Ông Bố, nhớ tới ba, ghi lại một trong những kỷ niệm xưa. Ba đi xa trên mười năm rồi nhưng những buồn vui giữa cha và con vẫn còn nguyên vẹn đó!
»»  read more