1.
Năm nay, 2013, đã chớm tháng 9. Tám tháng qua rồi, gần một năm, không đụng tới thơ, không làm nổi một bài thơ, một câu thơ. Thi thoảng, đến bất chợt, những ý tứ mơ hồ, không thành nổi một câu, hay thành rồi mà đọc lại thấy ngán ngẩm.
Mất mùa thơ.
Nhớ ai đó nói: Có bột, có trứng, có đường, có men... nếu bạn không nhào luyện mọi thứ nhuần nhuyễn, rồi ủ đúng cách, thì không thể có ổ bánh ngon. Làm bánh cũng như làm thơ. Có ý tứ, có kỹ thuật, có vốn chữ, có tâm tình... mà không hòa quyện vào nhau, không đủ thời gian đằm xuống, thì cũng chẳng bói ra một câu thơ nào.
Mà cứ gì chuyện văn thơ, mọi chuyện trên đời đều cần sự hòa quyện và ấp ủ cho tới.
2.
Bé bé như chuyện mò mẫm lên mạng, lập cái blog hay facebook (FB), muốn có cái list bạn bè, cũng phải kiên nhẫn và nhọc công để thỏa cái ấp ủ của mình và cái hòa quyện của tình bạn (dù là ảo). Bước chân vào chốn giang hồ, bên cạnh hoa bướm vui tươi còn có hang hùm nọc rắn, tùy mình chọn lựa chốn nào. Cũng như ngoài đời, có trang mạng vô số bạn bè, nhưng đối với chủ trang, chẳng mấy ai là bạn; có trang chỉ lơ thơ mấy bạn, nhưng là những người bạn thân thiết, dẫu kẻ nam người bắc, vẫn đồng cảm, vui chơi bền đỗ với nhau.
Quý hồ tinh, bất quý hồ đa (?). Nói vậy thôi, nhưng "ai đó" quý đa, mình cũng không nên ... théc méc! Đa hay thiểu gì cũng tốt, miễn là tương kính và biết lắng nghe nhau!
Blog và FB cũng có cái "hay". Hồi xưa blog yahoo, hễ có ai mình hổng khoái là có cách "cấm cửa" hỏng cho vô nhà, blogspot hình như chưa có "vụ" này (hay có mà mình hỏng biết!). FB còn dữ hơn, ngoài chuyện cấm cửa (mức tạm thời) còn có cách tuyệt giao vĩnh viễn, hễ bấm nút này là hai bên ngay lập tức thuộc về hai thế giới, như âm và dương, muôn đời cách trở, tao hỏng thấy mày mà mày cũng hỏng thấy tao, coi như với tao mày chết rồi và với mày tao cũng chết luôn. Gớm thiệt, còn dữ dằn hơn ngoài cõi thực (vì dẫu tuyệt giao trong đời, nhưng tình cờ có thể chạm mặt đâu đó, với FB miễn có cái vụ này!).
3.
Hôm kia có bữa nhậu. Lời qua tiếng lại, có ông tuyên bố: "Tui ghét nhất những thằng bạn dối trá!"; có bà phản pháo liền: "Nè, tui hỏi ông nhé, vậy ông có luôn thực không?". Vậy là ông kia ngắc ngứ, ai dám trả lời cả đời ta lúc nào cũng thực, mà ngay mới vừa, điện thoại ở nhà tới, đã nói dối vợ là tui đi đây đi kia, chứ có nói tui đang nhậu đâu!?
Khó chứ hè! Nếu ai hỏi mình cái gì mình ghét nhất/quý nhất ở một con người? Nghĩ mãi tới sáng nay, tạm cho mình một câu trả lời: "Quý nhất là người biết mình sai lầm. Ghét nhất là kẻ hợm mình!" Rồi cũng giật mình!
Hihi, lỡ gặp cái bà bữa trước, bả phang: "Vậy ông có luôn không hợm mình không?". Chắc gãi đầu gãi tai: "Để từ từ tui về tui hỏi... bà xã!". Thôi chắc chắn nhất là đừng ghét ai, vì mình cũng chỉ là một thằng người có đủ những hỉ nộ ái ố, đầy các thói hư tật xấu mà thôi!
4.
Woa, từ chuyện hỏng làm được thơ mà cay cú viết tùm lum, nhảm nhí vậy hè! Hay tại thấy cứ một hai hôm blog giaolang lên thơ ầm ầm rồi ghen ăn tức ở đây ta!!!
Té ra mình xấu thiệt!?
Năm nay, 2013, đã chớm tháng 9. Tám tháng qua rồi, gần một năm, không đụng tới thơ, không làm nổi một bài thơ, một câu thơ. Thi thoảng, đến bất chợt, những ý tứ mơ hồ, không thành nổi một câu, hay thành rồi mà đọc lại thấy ngán ngẩm.
Mất mùa thơ.
Nhớ ai đó nói: Có bột, có trứng, có đường, có men... nếu bạn không nhào luyện mọi thứ nhuần nhuyễn, rồi ủ đúng cách, thì không thể có ổ bánh ngon. Làm bánh cũng như làm thơ. Có ý tứ, có kỹ thuật, có vốn chữ, có tâm tình... mà không hòa quyện vào nhau, không đủ thời gian đằm xuống, thì cũng chẳng bói ra một câu thơ nào.
Mà cứ gì chuyện văn thơ, mọi chuyện trên đời đều cần sự hòa quyện và ấp ủ cho tới.
2.
Bé bé như chuyện mò mẫm lên mạng, lập cái blog hay facebook (FB), muốn có cái list bạn bè, cũng phải kiên nhẫn và nhọc công để thỏa cái ấp ủ của mình và cái hòa quyện của tình bạn (dù là ảo). Bước chân vào chốn giang hồ, bên cạnh hoa bướm vui tươi còn có hang hùm nọc rắn, tùy mình chọn lựa chốn nào. Cũng như ngoài đời, có trang mạng vô số bạn bè, nhưng đối với chủ trang, chẳng mấy ai là bạn; có trang chỉ lơ thơ mấy bạn, nhưng là những người bạn thân thiết, dẫu kẻ nam người bắc, vẫn đồng cảm, vui chơi bền đỗ với nhau.
Quý hồ tinh, bất quý hồ đa (?). Nói vậy thôi, nhưng "ai đó" quý đa, mình cũng không nên ... théc méc! Đa hay thiểu gì cũng tốt, miễn là tương kính và biết lắng nghe nhau!
Blog và FB cũng có cái "hay". Hồi xưa blog yahoo, hễ có ai mình hổng khoái là có cách "cấm cửa" hỏng cho vô nhà, blogspot hình như chưa có "vụ" này (hay có mà mình hỏng biết!). FB còn dữ hơn, ngoài chuyện cấm cửa (mức tạm thời) còn có cách tuyệt giao vĩnh viễn, hễ bấm nút này là hai bên ngay lập tức thuộc về hai thế giới, như âm và dương, muôn đời cách trở, tao hỏng thấy mày mà mày cũng hỏng thấy tao, coi như với tao mày chết rồi và với mày tao cũng chết luôn. Gớm thiệt, còn dữ dằn hơn ngoài cõi thực (vì dẫu tuyệt giao trong đời, nhưng tình cờ có thể chạm mặt đâu đó, với FB miễn có cái vụ này!).
3.
Hôm kia có bữa nhậu. Lời qua tiếng lại, có ông tuyên bố: "Tui ghét nhất những thằng bạn dối trá!"; có bà phản pháo liền: "Nè, tui hỏi ông nhé, vậy ông có luôn thực không?". Vậy là ông kia ngắc ngứ, ai dám trả lời cả đời ta lúc nào cũng thực, mà ngay mới vừa, điện thoại ở nhà tới, đã nói dối vợ là tui đi đây đi kia, chứ có nói tui đang nhậu đâu!?
Khó chứ hè! Nếu ai hỏi mình cái gì mình ghét nhất/quý nhất ở một con người? Nghĩ mãi tới sáng nay, tạm cho mình một câu trả lời: "Quý nhất là người biết mình sai lầm. Ghét nhất là kẻ hợm mình!" Rồi cũng giật mình!
Hihi, lỡ gặp cái bà bữa trước, bả phang: "Vậy ông có luôn không hợm mình không?". Chắc gãi đầu gãi tai: "Để từ từ tui về tui hỏi... bà xã!". Thôi chắc chắn nhất là đừng ghét ai, vì mình cũng chỉ là một thằng người có đủ những hỉ nộ ái ố, đầy các thói hư tật xấu mà thôi!
4.
Woa, từ chuyện hỏng làm được thơ mà cay cú viết tùm lum, nhảm nhí vậy hè! Hay tại thấy cứ một hai hôm blog giaolang lên thơ ầm ầm rồi ghen ăn tức ở đây ta!!!
Té ra mình xấu thiệt!?