Nô gọi người sinh ra mình là
mẹ.
Các con Nô cũng gọi người sinh ra chúng là
mẹ. Rồi với riêng Nô, lại gọi người đó là
má! Thí dụ: Lúc nhậu đã đến deadline, điện thoại réo chuông, Nô xem và nói:
Má gọi zề!
Cám
ơn má, khi Nô tha phương cầu thực, gia nhập hàng ngũ
"những người đàn
ông xa mẹ", đã có má thay thế, tiếp tục nuôi dưỡng và dạy dỗ Nô thành
người.
Má đã sẵn sàng theo Nô về ở một căn phòng tập thể, nhỏ
xíu, nóng như thiêu đốt. Mùa hè, tối nào má và Nô cũng phải đèo nhau ra
biển, ngồi trên bờ cát hóng từng cơn gió mát, chờ cho đến khi cái mái bê
tông hừng hực nắng nóng ngày hè dịu đi mới trở về nhà!
Má đã giúp Nô có căn nhà nhỏ đầu tiên của riêng mình, chịu nấu nướng dưới mái bếp che tạm bên hè, ngày mưa tạt ướt lướt thướt.
Má
đã một mình nuôi đứa con đầu lòng, khi Nô công tác xa nhà, hàng tháng
tót về với chút tiền còm, để má mua đủ ít thịt heo kho ăn với dưa cải.
Món ăn của cặp vợ chồng trẻ thuở hàn vi, mà sau này không của ngon vật
lạ nào sánh được.
Má đã khuyên Nô rời khỏi căn nhà nhỏ đầu tiên
đó, để về xây nên ngôi nhà bây giờ. Ngôi nhà đã thành tổ ấm trên hai
mươi năm, ngày càng đẹp hơn, vui hơn, đầy cây lá hơn dưới quyền lãnh đạo
của má!
Má đã ủng hộ Nô khi tự mình bươn chải trong cuộc mưu
sinh, lập cơ nghiệp của riêng mình, chấp nhận thuở ban đầu khó khăn,
thiếu thốn, sẵn sàng ăn cơm chỉ với chén xì dầu dằm ớt!
Má đã cho Nô những đứa con xinh đẹp, hiền ngoan, biết sống và cư xử tốt với mọi người!
Má
đã sắp đặt giúp Nô trong cuộc sống gia đình, xử sự đúng đắn với tiền
bạc, để mọi sự đều yên ổn. Má đặt ra phương châm và thực hiện:
làm gì thì làm, không
để con bị thiếu thốn!
Má trở thành
người-lớn của hai bên nội ngoại, anh chị em họ hàng cần gì đều tới má, (hic, Nô bị cho ra rìa!!!).
Má
chỉ có ước ao có được nhiều tiền, để giúp đỡ những người thân còn nghèo
khó, trong khi không bao giờ nghĩ sắm sửa vòng vàng nhẫn bạc, điện
thoại xịn, quần hàng áo hiệu cho mình.
Má đã “săm soi” Nô kỹ
lưỡng, quần áo giày vớ lịch lãm khi ra đường, chăm tắm gội, thay đồ sạch
ở nhà. Hic, không có má, đố Nô biết chai nào là thuốc gội đầu, chai nào
là sữa tắm…
Má cũng tự “săm soi” mình, để giờ này, quá tuổi năm
mươi, nhưng má còn xinh lắm! Đi đâu có mặt cả nhà, người ta gọi con gái
con trai bằng em, gọi má bằng chị, gọi Nô bằng… chú! (Ôi trời!)
Má
dù không ưa Nô viết
blốc bleo, hễ rảnh ra là chúi đầu trên mạng, và
ghét nhất mấy vụ offline, nhưng má vẫn tôn trọng sở thích của Nô, và cho
Nô tự do tung hoành trên không gian ảo. (
Thế nên, nếu có anh chị em
blogger nào muốn offline tại Nha Trang, mà thiếu mặt Nô, xin thông cảm
một triệu lần!)
Má luôn giữ Nô khỏi những sa đà nhậu nhẹt chốn
giang hồ, hễ đến giờ là má không bao giờ quên nhắn tin, nhá điện thoại,
để Nô còn biết đường về. Đến nỗi, anh em phong Nô tước
Lục Tiên Diệu Cơ,
diễn nôm là “zợ kêu liên tục”! Chỗ này trần tình một chút, ăn nhậu buổi
tối, bắt đầu từ 6h chẳng hạn, loay hoay đủ mặt, khởi động một giờ, rođa
một giờ, đến cỡ 9h, mới tới đỉnh điểm của cao trào (
bia vừa đủ ngấm, lời vừa đủ hay), thì
reng reng reng, về đi về đi! Quả là mất hứng, má ơi!
Ôi, viết sao cho được hết về má đây!
…
Má của Nô!