1.
Ngày cuối năm, trời đỏng đảnh, khi mưa khi nắng, khi gió khi mây. Thoắt một cái, rắc xuống đầy những hạt mưa lớn, khiến người ta phải tay ôm chìa khóa thuốc lá hộp quẹt, tay bế ly cà phê chồng lên ly trà đá, lật đật bỏ bàn ngoài trời "di tản" vào chỗ trong nhà. Thoắt một cái, lại tạnh ráo trong se lạnh gió. Gió xua mưa đi hay lấp đầy chỗ cho mưa. Ừ thì cũng có tí mùa đông cho xứ biển hai mùa mưa nắng này chứ!
2.
Bạn nhắn: "Chỗ mình đầy gió!". Chỗ tôi cũng đầy gió! Những cơn gió đang mê mải suốt đêm, gõ lạch xạch trên mái tôn, lướt lạo xạo trên mái ngói, giũ nốt những chiếc lá xoài úa quắt, những chiếc lá sứ đen khô của mùa cũ. Bông sứ cũng rụng đầy sân, nhường chỗ cho những mầm nụ mới. Thức giấc nửa đêm, lúc nào cũng xao xác gió. Gió đến nỗi con chim quen thuộc thường hót từng tràng dài trong vườn buổi đêm, cũng bặt giọng, chắc trốn vào lùm kín nào rồi! Gió khua động những ngôi sao thủy tinh của chùm phong linh, như mang lời nhắn gửi, tình tự từ nơi xa xăm nào về gõ ray rứt trước hiên. Gió thầm thì trong những lá trầu bà tím. Gió như xốc vào cả giấc ngủ, làm thành một cơn mơ bay Chagall đầy sắc màu siêu thực.
3.
Những lá môn cảnh đã xum xuê màu ngày Giáng Sinh: xanh lục và hồng phấn. Những chùm hoa đỏ năm ngoái từ nhà Phù Vân tận Vĩnh Phương mang về trồng đang hé những nụ hiếm hoi. Vẫn còn đầy một trời gió và mây xám cho ngày cuối, ngày cũ.
4.
Mai sẽ là một ngày mới, phải không?