Thiên thượng thiên hạ. Duy ngã độc tôn.
1."Đạo biến mất khi trở thành một tôn giáo!"
Đạo biến mất khi Phật nhập diệt. Sau đó không lâu, mỗi ông đệ tử dành cho mình cái quyền diễn giải lời của Ngài! Và không ông nào chịu ông nào! Kinh kệ cũng ra đời từ đó! Không phải vô cớ, mà đức Phật nói: "Hơn bốn mươi năm nay, ta chưa hề nói câu nào!"
Quả vậy, đạo là con đường đi, tôn giáo là nơi thờ lạy! Con đường của Đạo kết thúc ngay trước cổng Đền thờ. Đạo là tự do, khoái hoạt, bay bổng. Tôn giáo là bó buộc, khắc khổ, đè nén.
Với Đạo, "duy ngã độc tôn" là nói đến cái tôi cá nhân, cái độc ngã không giống ai của từng người trên cuộc đời này, để mỗi một con người là một sắc màu riêng của cuộc sống!
Với Tôn giáo, "duy ngã độc tôn" là nói đến cái đại ngã, chơn ngã, ngã pháp thân... một cái ngã mơ hồ chẳng ai có trải nghiệm gì, khép mọi người vào bộ đồng phục một màu!
2.
Phật giáo là tôn giáo duy nhất vô thần.
Phật không phải là đấng toàn năng, Ngài là một con người xuất chúng, tìm được con đường để con người tự giải thoát khỏi những đau khổ của cuộc đời và Ngài chỉ con đường đó cho chúng ta.
Đi như thế nào, trải nghiệm như thế nào, chứng ngộ như thế nào, là chuyện cá nhân - độc ngã của mỗi người, không ai giống ai. Chính đức Phật cũng không làm thay chúng ta được.
Những bậc toàn giác bao giờ cũng nói điều giản dị, chỉ ra con đường dễ đi! Nhưng lớp người kế tục lại muốn nói điều phức tạp, chỉ ra con đường khó khăn! Đó là cái khác giữa Phật và Người! Đó là cái khác giữa Không và Sắc! Đó là cái khác giữa Người Chỉ Đường với Ông Giáo Chủ.
"Ngày nay, đến với những khái niệm gốc của Phật: Niết Bàn, Luân Hồi, Vô Ngã, Vô Thường, Tánh Không, Duyên Nghiệp... ta bị những bức tường chữ nghĩa siêu việt, những lý luận bí hiểm làm hoảng kinh như chim nhỏ lạc vào rừng thẳm...
Ngày nay, đến với Phật, ta phải đi qua bao bậc cấp, bao đỉnh nhang, bao mâm cúng, bao sơn son thếp vàng, bao tượng đá tượng đồng, bao đấng bậc áo xống lộng lẫy, uy nghiêm lẫm lẫm...
Tưởng chừng Phật cũng bị nhốt trên tận tòa cao! " (trích lại Những ý nghĩ lờ mờ - entry 24/3/2013)
3.
Bạn cứ yên chí cái "duy ngã độc tôn" của mình. Bạn sống một đời vui vẻ, hoan lạc hay đau buồn, khổ sở là do bạn chọn. Nếu cuộc trần thế này xen lẫn hạnh phúc và khổ đau thì bạn hãy cố tăng thêm ngày vui sướng - niết bàn, bớt đi phút giây buồn đau - địa ngục.
Con đường thì ai cũng biết rồi: bớt cái ham muốn, bớt cái sở hữu...
Chẳng có luân hồi, chẳng có kiếp sau. Ta chỉ có một cuộc đời duy nhất, một cái ngã duy nhất để sống mà thôi!
Sống đi bạn, bỏ xuống những kinh sách bí hiểm, loại ra khỏi đầu mớ kiến thức làm dáng. Đã đến giờ đi làm rồi, bạn sẽ nhẫn nhục trước la mắng của sếp, bạn sẽ tha thứ cho xúc phạm của bạn bè, bạn sẽ nhung nhớ một người mình thương yêu, bạn sẽ lo lắng ngày mai kinh tế mãi trầm suy làm mình thất nghiệp...
Hihi, và nếu có một người đẹp lọt vào mắt bạn, bạn hãy say ngắm và thưởng thức đến tận cùng vẻ đẹp duy nhất đó trên đời này!
4.
Trải nghiệm là cá nhân. Những suy nghĩ lơ mơ trên cũng cực kỳ cá nhân! Nô vui khi bạn đồng cảm, Nô cũng vui khi bạn phản bác, vì với Nô, cái duy ngã của từng người lúc nào cũng phải được độc tôn.