29.4.13

thời của... ghẻ

Một thời ghẻ ngứa 

Phạm Hoài Nhân

Sắp tới ngày 30 tháng 4, nhiều người kể về những kỷ niệm, những ấn tượng của mình đối với ngày này. Vui có, buồn có, hân hoan có, uất hận có. Đối với tôi những ấn tượng sâu sắc nhất là tại thời điểm diễn ra trận đánh Long Khánh, 9 đến 21 tháng 4 năm 1975, tôi đã kể lại rồi. Còn 30 tháng Tư và sau đó thì thú thiệt là... không có ấn tượng gì sâu sắc cả. À mà có, có chứ! Những ngày sau 30 tháng Tư năm 1975 đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc, không thể nào quên. Đó là nỗi nhớ cồn cào của một thời ghẻ ngứa!

Từ cha sinh mẹ đẻ cho tới tháng Tư 75 ấy, có đôi khi tôi cũng bị ngứa. Ấy là khi bị muỗi cắn, kiến cắn, hoặc ăn phải cái gì đó bị dị ứng. Thế nhưng ngứa một cách lâu dài, triệt để toàn diện thì chỉ sau 30 tháng 4 năm 75 mới đạt được.


Nói cho chính xác, cơn ngứa 75 ấy không chỉ là toàn diện mà là toàn thân, chỗ nào cũng ngứa. Còn xét về đối tượng thì là  toàn dân, không phân biệt gái trai, già trẻ, sang hèn. Nhà nhà, người người cùng ngứa. Nhà nhà, người người cùng gãi. Gãi mọi lúc, mọi nơi.

Khổ, lúc ấy là lúc giao thời, mọi tiện nghi cơ bản hầu như biến mất. Thuốc men, xà bông tắm không có, thậm chí nước cũng thiếu! Bối cảnh ấy càng làm tinh thần ngứa phát huy cao độ!

Theo quy luật của triết học Mác - Lênin, khi phát triển lên lượng sẽ biến thành chất. Ghẻ ngứa phát triển mạnh sẽ tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên ghẻ lở, mụt nhọt. Lúc ấy không chỉ ngứa mà còn đau nhức nữa!

Thuở ấy tôi 15, 16 tuồi, đang tuổi mới lớn, mà khổ thay ghẻ ngứa lại phát huy tác dụng mạnh nhất ở cái chỗ bí mật. Đang trò chuyện, giao tiếp với ai đó mà cơn ngứa chẳng đặng đừng, thò tay vô chỗ đó gãi sồn sột thì thiệt là... Nhưng như vậy vẫn chưa hết, khi ghẻ ngứa phát triển thành ghẻ lở mới là bi kịch. Đi đứng, cử động là chỗ lở bị cọ vô... quần xà-lỏn đau thấu trời. Thế là có tướng đi khệnh khạng, dáng đứng chàng hảng, thiệt là khó coi! Chưa kể là lúc đó còn nhỏ, lại chẳng biết hỏi ai (đi bác sĩ lại càng không thể vì... làm gì có bác sĩ và làm gì có tiền) nên cứ lo lắng, không biết rằng như thế thì liệu rằng cái đó có bị hư luôn không!


Như đã nói, thời đó chả có thuốc men gì cả, nên người lớn bày cho những cách trị dân gian, không tốn tiền. Để trị ngứa thì đi hái lá khổ qua rừng về nấu nước tắm. Để trị nhọt thì lấy lá rau đay đâm nhuyễn ra và đắp lên mụt nhọt, nó sẽ hút mủ ra. Thời ấy mấy thứ đó còn mọc hoang nhiều lắm, đi một chút vô rẫy là hái được. Nói chung cũng có công dụng phần nào.

Tình trạng trên không nhớ là kéo dài bao lâu, nhưng ít ra cũng là cả năm trời. Tại sao lại bị ghẻ ngứa như thế? Tại sao trước giải phóng không có mà ngay khi giải phóng xong là bị ghẻ? Có người giải thích là do vừa qua đợt đánh nhau dữ dội, thuốc súng lan đầy không khí. Có người nói đó là do chất độc da cam. Có người cho rằng tháng 4/75 tại Long Khánh có bỏ bơm hơi ngạt nên ảnh hưởng...
 
Hồi đó thông tin ít, tôi nghĩ chắc chỉ có Long Khánh, nơi mình ở, là bị ghẻ ngứa. Hai năm sau, tôi đi học ở ĐH Bách khoa TPHCM, tiếp xúc với nhiều bạn bè ở khắp các miền đất nước, mới biết là nơi nào cũng bị ghẻ ngứa chứ không chỉ Long Khánh (như vậy nói do bom hơi ngạt ở Long Khánh là sai!).

Tôi cũng được nghe một nickname của cái bệnh ghẻ ngứa ấy là Ghẻ bộ đội, kèm với lời giải thích nguyên do ghẻ là do... mấy anh bộ đội đem từ Bắc vô!

Cho đến giờ tôi cũng không biết nguyên nhân chính của cơn ghẻ ngứa năm ấy là gì. Đọc bài này, bạn nào biết xin giải thích giúp tôi nhé. 

Tuy nhiên, biết nguyên nhân gây ra ghẻ ngứa không phải ý chính của bài viết này. Ý chính là thế này: Có người hỏi tôi kỷ niệm sâu sắc của ngày 30 tháng Tư năm 75 đối với tôi là là gì. Thì đó, tôi chỉ nhớ nhất kỷ niệm ghẻ ngứa ấy thôi!....


___________________
P/S của Nô: Khoái bài viết này vì nhắc lại một cách dí dỏm cái thời đau thương ấy. Những đứa bạn tui từng bị "ghẻ bộ đội" đầy cả mười ngón tay, không cầm bút được, đành phải nghỉ học. Toàn dân ngồi đâu gãi đó, dân xứ Quảng tui gọi là "gảy đàn Ta Lư" (nhại theo tên bài hát cách mạng: Tiếng Đàn Ta Lư). Riêng tui thì đến giờ vẫn còn mãi "dấu tích không phai" là mông và háng chàm hóa đen thui! Hic!

25 nhận xét:

  1. Buồn.
    May thế giờ đang là 2013 .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi, khéo mà 2013 này lại buồn hơn lúc đó!

      Xóa
    2. Ít ra 2013 không bị ngứa ngáy.
      Còn buồn - chuyện muôn thủa, ráng cười thôi ạ.

      Xóa
  2. Có lẽ do ăn uống thiếu thốn, ko đủ chất và vệ sinh kém mà ra thui! bằng chứng là Giáo đâu có ghẻ đâu, hehe... dzậy là do bác Nô... ở dơ, hỏng chịu tắm ngày ba lần nè! đúng chóc!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Càng tắm càng ngứa giaolang ui!

      Xóa
    2. ủa, dzậy aqa cũng... có ghẻ hả trời! hic...

      Xóa
    3. Giáo nói quá chuẩn nên tui thấy khg cần sửa chi...hehe, " ở dơ "...??

      Xóa
  3. WAS ĐÃ cụ Nô ơi, gải dã ngứa was!

    Trả lờiXóa
  4. Trả lời
    1. Chị cười bò lăn như thế này, coi chừng Bác Nô như vầy nè Chị ơi @X :-s, :-T

      Xóa
    2. Hông sao, quà mừng 30/4, ai cười (dẫu bò lăn) cũng là zui rồi!

      Xóa
  5. Năm đó hình như tui khoảng 7, 8 tuổi gì đó ,nên chỉ nhớ Mẹ chuẩn bị cho mỗi Anh, Chị , Em chúng tui mỗi người 1 túi đồ nhỏ và bảo nếu có thất lạc các con có cái để dùng ...nhưng khg biết trong bị có gì ,nhưng cũng may mấy Mẹ con chúng tui chẳng ai thất lạc cả , còn vụ ghẻ chắc như lời Giáo nói nên Bác Nô mới dị đó ...:D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tại cái gì hổng cần biết, chỉ biết là... mình bị ghẻ thui! :D

      Xóa
    2. MTB ui, bác Nô còn bị dấu tích kìa, muốn... coi hong? hehe...

      Xóa
    3. Giáo ơi là Giáo............:-o

      Xóa
  6. Thôi. đừng nói đến nữa Cụ Dũng ơi .rân rân đây nè..

    Trả lờiXóa
  7. Mấy bửa nay không thấy Nô qua bên HN, tức quá, không đáp lễ luôn, ai ngờ chiều nay mới hay là cmt bài Đại hội thường niên của Nô mất. Vào lại thấy bài này đã quá!! Không chừng còn ác liệt hơn những bài viết khác nhân 30/4. Đọc vụ này HN nhớ ông Kim Thánh Thán quá chừng! Chắc tác giả giấu chuyện ngứa quá trốn đi chỗ vắng mà gãi Nô nhẻ??

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi, có cái vụ "không thấy qua, tức quá, không qua đáp lễ luôn" nữa hở anh! :))

      Xóa
    2. Anh Hồng Ngọc.....bình tỉnh....

      Xóa
    3. còn tụi mình thì ko thấy qua cũng qua đáp lễ như thường MTB ha!

      Xóa
    4. Hai chữ "như thường" của giaolang cực kỳ đắt giá! :)

      Xóa
    5. Có lẻ 2 chữ " như thường " của giáo ở đây chắc là muốn " ám chỉ " tui ...hic....hic...

      Xóa
  8. Cũng vô tình tôi đến thăm đây! Phải nói vui và hay cho bài viết này vừa tưng tửng, vừa nhe nhàng, vừa đủ hiểu, vừa trên một bậc thực tiển của thì quá khứ ở Việt Nam chưa có ...Omo! Lúc ấy tôi nhỏ hơn anh (chị) đến 7 tuổi, một đứa trẻ chăn trâu còn .....ngứa hơn cả có ghẻ. Vì sao vậy anh (chị) có biết không thời phân phối vải Đuổi. Chắc tôi viết sai từ này! Thân.

    Trả lờiXóa
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)