Mười năm sau ngày mất, Trịnh Công Sơn được nhắc đến ở mọi nơi. Hiếm có
một nghệ sĩ nào được công chúng yêu mến, hâm mộ và tưởng nhớ đến như
vậy. Có lẽ, anh đã trở thành một ký ức-hoài niệm-kỷ niệm không quên, một
người thân ruột rà, một người tình mãi yêu, một người bạn thủy chung,
một phần đời của mọi người.
1. TCS luôn làm tôi nhớ đến ba tôi. Khi sắm được dàn Akai, ông - một người lao động nghèo làm nghề hớt tóc, đã mở cuốn băng đầu tiên: Ca khúc da vàng. Giọng hát Khánh Ly, tiếng kèn trumpet, tiếng mandolin, tiếng guitar trong các hòa âm đơn giản ùa ra tràn đầy không gian nhà tôi, khắc sâu vào lòng tôi tình yêu cái đẹp giản dị và tối thiểu (minimalism).
2. Âm nhạc của TCS cho tôi cái gan cùng mình, khi võ vẽ viết những bản nhạc đầu đời vào năm 12 tuổi. Mười mấy ca khúc non nớt và ngây thơ ấy, được kẻ nhạc, đóng tập cẩn thận, rồi thất lạc trong những biến-loạn-tháng-tư.
3. Với tôi, ở Việt Nam, có ba người thật lạ lùng: Phạm Công Thiện, Bùi Giáng, Trịnh Công Sơn. Thuở nhỏ tôi cực kỳ say mê từng dòng văn, dòng thơ, lời nhạc của họ, nhưng lại hầu như không hiểu họ viết gì. Không hiểu mà vẫn cứ mê, như là ma ám!
4. Tiết tấu trong từng ca khúc TCS thường chỉ một, không biến đổi nhiều, có thể cho là đơn điệu. Nhưng cái điệu thức đơn giản ấy lại cuốn hút người nghe đầy ma lực. Tại sao? Có lẽ nó đã đạt được cái ảo diệu của một lời ru, một điệu lục bát, một nhánh ikebana?
5. Ai hát hay nhất nhạc của TCS? Để cho công chúng: Khánh Ly. Để cho những cuộc nhậu: bạn tôi. Để cho khi một mình: tôi.
6. Và sau hết, âm nhạc TCS làm tôi nhớ mãi đến không khí đô thị miền Nam thời chiến tranh. Tôi không còn nhớ đến tiếng gầm của máy bay phản lực trên bầu trời Đà Nẵng, không còn nhớ tiếng đạn pháo kích rít từng đêm lật đật chạy xuống hầm trú ẩn (xây bằng những bao cát trong một góc nhà). Còn lại trong tâm trí tôi là đám bụi mù trên con lộ đá với những bót gác, những mái nhà tôn rỉ sét dưới cái nắng chói chang của buổi trưa vùng cát bỏng cháy, những chuyến xe lam lầm lũi với hành khách đa phần là đàn bà, người già, con nít mang trên khuôn mặt cam chịu những ánh mắt ngơ ngác trước cuộc chiến khốc liệt như một định mệnh trót an bài.
Ong ở miền Bắc , thấy thiệt thòi bởi hiểu biết hạn hẹp.
Trả lờiXóaEm thích những bài tươi sáng ấy, ví dụ : Cây sẽ cho lộc và cây sẽ cho hoa, em đến bên tôi ngồi....
Và cả những bài trầm trầm mà vẫn ấm áp, cả những lời ru.....
Giờ em biết miền Nam, miền Trung và dám sống cho bớt e dè.
Nhớ mọi người quá, em và Miêu hẹn hè này đi , đi đến những nơi chưa đến trừ Nha Trang( sẽ quấy quả nhiều, theo cách của Ong)
Vui khi Ong đọc bài này! Chờ ngày tái nạm, í quên, tái ngộ!
XóaKHẮC SÂU VÀO LÒNG TÔI TÌNH YÊU CÁI ĐẸP GIẢN DỊ VÀ TỐI THIỂU.
Trả lờiXóaHình như tôi cũng được "khắc" ít nhiều dù muộn.