30.11.12

thư gửi... người chưa quen biết

Hồi tháng 3 viết bài Thư gửi người chưa quen biết,
giờ người chưa quen biết ni tìm tới gặp Nô lúc 10h10ph ngày 29/11/2012.

Post lại bài để tự nhắc miềng kiên định lập trường.
Bạn nào đã đọc bài này rồi xin hai chữ.... đại xá!




thư gửi... người chưa quen biết!

Kính gửi cháu ngoại,

nhân tiện gửi cháu nội luôn thể,

Ngày ông viết bức thư ni, mấy cháu chưa ra đời! Nhưng lúc nào ông cũng nhớ tới mấy cháu, vì sau khi con gái đầu của ông (tức là mẹ của mấy cháu ngoại của ông) lấy chồng, bạn bè, người quen, người thân... ai gặp cũng hỏi:"Có gì chưa?" Ban đầu ông tưởng người ta hỏi thăm ông có mánh nào zô không, hoặc được thăng chức tước gì bự bự, hoặc có... bà nào lạ lạ ngắm nghé không? Ai dè, ông toàn bị ăn dưa bở, người ta hỏng phải hỏi thăm mấy thứ vặt vãnh đó, người ta hỏi thăm mí cháu đó!

Có gì chưa, nghĩa là cháu ngoại sắp ra đời chưa!

Ông cũng vô cùng phấn khởi trả lời: "Có có, sắp có!" Rồi lọ mọ về hỏi bà: "Có gì chưa?" Bà lại tưởng chuyện gì, "dợt" lại ông: "Cơm nước cũng từ từ nấu mới có, chưa kịp bước chân vô nhà đã cơm cơm!"

"Hehe, bé cái nhầm nhé bà, tui hỏi chuyện thế hệ kế tục thứ ba chứ cơm nước gì!"

Mấy cháu biết không, thời của ông, mỗi nhà chỉ có hai con (gọi là chận nạn tăng dân số), ông nào làm cơ quan nhà nước hoặc cộm cán, mà xí xớn không kịp ngăn cái sự sung sướng lại, để tòi ra đứa thứ ba là kỷ luật ngay, đuổi việc, mất ghế như chơi!  (Cái này hỏi nhỏ: hổng biết sao bác Thủ nhà miềng lại có thêm chú thứ ba, đặc cách chăng???)

Cho nên, dân miền Trung như ông đây, nuôi con (tức ba mẹ mấy cháu) lớn lên, hễ mấy ngài được vô Sài Gòn học hành, mần ăn là y như rằng ở riệt trong đó, hỏng chịu về quê! Thành ra, mấy cháu xét về cơ bản đều sinh ra tại Sài Gòn, công dân thành phố Hồ Chí Minh quang vinh cả! Ông bà tự nhiên thành cặp vợ chồng son, nhà cửa tự nhiên cũng trống hoác, vắng ngơ vắng ngắt! Rồi ông bà về hưu, rảnh như con cá cảnh!!!

Ở cái thành phố đất rộng người quá đông đó, cuộc mưu sinh cuốn bố mẹ các cháu phăng đi, không có thì giờ lo được cho các cháu, khiến các cháu từ rất sớm đã là thành viên của "tổ xa mẹ". Hic! Ông bà nghe mà xót cho cháu, nhất là các tin bạo hành trẻ nhỏ giăng đầy các mặt báo!

Ông bà đang quá rảnh, ba mẹ các cháu thì bận tít mù!

Con so nhà mạ, con rạ nhà chồng! Hâyzzzza, đằng mô thì bà cũng phải khăn gói quả mướp vô SG để nuôi đẻ mẹ các cháu, thôi thì tiếp tục nuôi các cháu lớn lớn đến tuổi đi mẫu giáo cho rồi!

Thế là, bà vô với các cháu, để ông ở lại nhà, làm người đàn ông xa vợ, tiếp tục hy sinh đời mình cho các cháu! Dẫu có mạnh mẽ đến đâu các ông cũng đâm buồn trước căn nhà chông chênh thiếu bàn tay phụ nữ, trước bữa cơm thất thường (nhất là các ông hay lạt lòng trước lời nhắn gọi mỗi chiều: "Đi mần vài ve chứ!"). Nhiều ông bày cơm ra ăn, phải kèm theo tấm chân dung của bà đặt trên bàn mới xong bữa được!

Nhưng một cảnh hai quê cũng khổ, được cháu mất chồng, các bà bèn mang mấy cháu về ngoài này nuôi luôn vài năm, vừa nuôi cháu vừa chăm ông. Và có ông, cũng được một tay đỡ đần, khi nuôi một đứa cháu đang tuổi... thành siêu quậy! Tình ông cháu nảy nở, nựng nịu, bồng ẳm, chơi đùa, thương yêu cháu còn hơn ngày xưa thương yêu con! Thấy cháu làm "xấu" được cái gì mới là chạy cùng khắp từ hàng xóm, bàn cà phê, bàn nhậu để... khoe!

Ấy gọi là giữ cháu có... tâm hồn! Nhờ vậy mới vượt qua khó khăn, khi cháu ốm đau, sút cân, trầy xướt... Xưa nuôi con, ốm đau sút cân trầy sướt, mình tự mình lo. Giờ nuôi cháu, sơ sẩy, còn sợ các con rầy la buồn phiền nữa!

Các cháu yêu quí,

Vì những lẽ trên, ông thường "nhắn nhe" với bà kiểu mưa dầm thấm lâu, rằng xin miễn cho ông cái trách nhiệm nuôi cháu đi nhé! Không phải ông không thương các cháu, mà vì ông còn thương bản thân nữa! Hihi, ai nói ông ích kỷ, thiếu đức hy sinh, ông xin chịu tất! Một đời ông lo cho bố mẹ các cháu rồi, giờ này ông hỏng còn sức mô để lo cho các cháu nữa, xin cho ông hai chữ bình an, thong dong ngày hai bữa cà phê, thi thoảng mần vài ve, các cháu nhé!

Nếu bà muốn mang các cháu về nuôi, ông hỏng dám có ý kiến, nhưng cũng "me" trước với bà, khi đó phải tự lo, đừng kêu tui!

Lâu lâu, các cháu nhớ ông bà, biểu ba mẹ đưa về thăm! Lâu lâu, ông bà nhớ các cháu, ông bà sẽ tự khăn gói vô thăm!

Thế nhé,

Ký tên:
Người ông dũng cảm của mấy cháu!

P/S: Mấy bạn ông cũng như bà, đều cảnh báo ngược lại với ông rằng: "Đến khi có cháu mới biết, không khéo khi đó còn mê cháu hơn cả bà!" Hehe, ông cũng hỏng bói được tương lai, nhưng kinh nghiệm hơn ba mươi năm đi theo con đường Đảng và Bác Hồ đã chọn, ông thấy ông là người kiên định lập trường số một!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét