28.6.13

rác Mỹ

Công viên 29/3 - Đà Nẵng
1.
Đà Nẵng bây giờ, ngang qua công viên 29/3 xanh um cây lá, bát ngát hồ nước, chắc nhiều người, nhứt là lớp trẻ sau này, quên hoặc không biết hồi xưa vùng này là cái gì.

Nhà tôi ở Chính Trạch, đường Thống Nhứt (giờ là Lê Duẩn), cách chỗ này không xa. Khu công viên bây giờ hồi xưa có tên là Hầm Bứa, thời chiến tranh là bãi rác Mỹ.

Khi Mỹ vào VN, đầu tiên đóng quân ở Đà Nẵng. Đám GI này đi đến đâu là khuấy động cả địa phương rầm rầm chạy theo phục vụ những nhu cầu khổng lồ của đội quân viễn chinh xài sang như… đế quốc.

Lập tức sinh ra các nhà thầu rất đặc biệt cho quân đội Mỹ: thầu giặt ủi, thầu hớt tóc (ba tôi hớt tóc cho lính Mỹ trong sân bay ĐN cho bà nhà thầu có cái tên như ngôi sao điện ảnh Hongkong: Lý Lệ Hoa), thầu đổ rác…

Đổ rác cũng phải đấu thầu. Vì đây hổng phải là rác Việt nhà ta, tận cùng bằng số, không còn gì để xài tiếp nữa, họa may là mần phân bón. Rác Mỹ sang như… Mỹ. Hai phần ba rác là còn xài được, xài tốt. Quần áo, đồ dùng, chăn đệm, thực phẩm, thuốc men… đều được các nhà thầu rác sàng lọc, nhặt nhạnh và gom lại. Nguồn tiêu thụ là chợ trời.

Còn lại đổ ra Hầm Bứa. Đến lúc này qui trình sàng lọc lại tiếp tục bởi đám dân nghèo, lũ con nít lau nhau – trong đó có cả thằng tui.

Không có cảm giác hôi thối trên bãi rác lắm. Nồng mùi sắt gỉ, mùi khói từ các đống cháy dở. Lang thang trên đó, lũ trẻ con chúng tôi nhặt nhạnh đủ trăm thứ bà rằn. Cái bi đông méo mó, cái xanhtuyarông lính to bản, cái mở hộp, con dao canip cả chục lưỡi khác nhau… Sau lễ lạc, nhứt là mùa Noel, tha hồ những thứ trang trí xanh đỏ tím vàng, dẫu có sứt sẹo tả tơi, cũng là thiên đàng đồ chơi, một cái toys shop khổng lồ cho lũ trẻ nghèo thành thị.

Và đồ hộp Mỹ, cái đệ nhất khoái của đám trẻ con. Những hộp bánh B1, B2, những hộp mứt nho mứt cam, và dở nhứt, hộp đậu phụng xay. Quá đát với Mỹ thôi, với ta các thứ đó còn tươi ngon chán.

Thỉnh thoảng, bất ngờ lại có mấy viên đạn đồng sáng loáng, chẳng hiểu vì sao lại lọt ra chốn này.

2.
Ngoài cái chốn rác trần tục trên, thằng tôi còn một cái thú lục rác Mỹ khác nữa. Vụ án này chỉ đi có một mình, kiên quyết không rủ bất kỳ thằng bạn nào đi theo.

Rác này văn hóa lắm!

Cạnh bờ sông Bạch Đằng, chếch về hướng đường Đống Đa, có một khu nhà biệt thự cho người Mỹ ở. Bây giờ khu nhà đó vẫn còn. Đám Mỹ này có vẻ cao cấp, vì được ở riêng. Nhà đẹp, có vườn tược, rào dậu cẩn thận, thỉnh thoảng có MP đứng gác trước cổng.

Từ nhà tôi đi lôcachân xuống đó xa lắm, nhưng mê mải thì vẫn tiến quân trên đường dài thôi. Nói vậy chớ thời học trò, chỉ có hai cái cẳng thôi, chứ xe cộ gì đâu. Từ nhà xuống trường Phan Chu Trình, lê lết qua Hội Việt Mỹ, Hội Việt Pháp, thơ thẩn bờ sông hóng gió cũng đi bộ, mà đi học trường Kỹ Thuật ôm cái bảng vẽ to tướng, lang thang tắm biển Thanh Bình thì cũng bộ mà đi.

Trở lại vụ lục rác văn hóa, xuống khu này là canh me mấy cái thùng rác, lượm các bì thơ. Lúc nào cũng có một mớ, thì từ Mỹ qua đây cũng phải thơ từ bà con cô bác gửi đi gửi lại thăm hỏi nhau chớ.

Cái quí giá trên các bì thơ đó có hình thù nho nhỏ, nằm nép ở góc trên bên phải. Những con tem Mỹ.

Phải, những con tem từ nước Mỹ xa xôi. Khi thì tòa nhà quốc hội, lúc lại White House, lúc ông Lincoln mặt mày ốm nhom mà râu tóc bù xù.

Làm chi với những con tem Mỹ? Khổ thân, đó là lúc hứng chí theo thú sưu tầm tem. Những con tem lượm về, được hơ trên hơi nước của nồi cơm bốc khói cho dễ bóc, rồi hì hà hì hục tối ngày với mấy cái anbum, cái nhíp, có được con tem quí thì y như đêm đó trằn trằn trọc trọc.

Mà quí gì cho cam. Khi lớn lên mới thấy bộ sưu tập tem của mình là đồ bỏ. Chẳng đáng sá gì. Thôi cũng an ủi, mình cũng từng có cái sở thích đầy văn hóa, còn hơn tụ tập xì ke ma túy, đánh lộn đánh lạo.

Thời đó, thú này có cái tên hay hay: sưu tập bưu hoa.

33 nhận xét:

  1. Cụ Nô ơi!
    nhưthị tui đọc mà vừa cười vừa rơi nước mắt!
    Cụ khéo vẽ một bối cảnh lịch sữ và cả... tiểu sử chỉ trong một ký ức nhỏ
    rác Mỹ
    Ngưỡng mộ quá cụ Nô!!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cho tui đi tàu bay gì đây???? :-/

      Xóa
    2. tàu bay... bà già! hehe...

      Xóa
    3. Hehe...
      Giáo làng ui!
      Cụ già lái tàu bay bà già là... xứng đôi nhất giáo nhể? :))

      Xóa
    4. Tàn những nhơn vật thông minh xuất chúng. Chỉ cần nói nửa câu là ... biết hết. Bái phục! :b)

      Xóa
    5. Theo suy nghĩ riêng tui (bản quyền nghen) vì cả 3 "đều khg còn teen" nên nói 1 chữ là hiểu liền hà, nói chi tới nữa câu =))

      Xóa
  2. Aha, Đà Nẵng của bác cũng giống in hệt như Saigon khoảng giữa thập niên 60, và thời nhỏ tôi cũng y như bác, ngoài cái thú đá cá lia thia, đá dế, đánh khăng, chơi quay... Tôi cũng theo đám trẻ cùng xóm đi lượm những con tem của rác Mỹ, những con tem in hình tòa Bạch ốc, TT Mỹ...

    Tuổi thơ, vui thật.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu ta ở ven ven ngoại thành thì chắc na ná nhau, bác nhỉ!

      Xóa
  3. Vì vậy người ta khoái chơi với Mỹ hơn vì còn hy vọng...kể cả tàn cuộc chơi!:))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bác HHP lúc nào cũng có si tưởng thiệt là... độc! :D

      Xóa
  4. Quên, để tôi thử nói về nơi bác ở bây giờ xem có đúng không? Đường Lê Duẩn ở ĐN bây giờ dài độ 2 cây số, từ đầu cầu sông Hàn đến ngã ba Cây/Cai Lang. Thời Pháp thuộc đường mang tên Pingeau de Béhaine (giáo sĩ Bá Đa Lộc), đến năm 1950 chính quyền miền Nam đổi thành Thống Nhất, năm 1987 đổi thành Lê Duẩn.

    Bác ở Chính Trạch (trước đây có phường Chính Trạch nay không còn), nơi đây có ngôi nhà thờ cùng tên thuộc phường Tân Chính, nhà thờ này xây năm 1956.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trí nhớ bác thật tốt! Ngôi nhà thờ này, sau 75 (1989) đã được xây dựng mới hoàn toàn. Nhưng tôi vẫn thích ngôi nhà thờ cũ hơn.

      Xóa
  5. Ký tên trước! :) tối rãnh bà già sẽ ghé thăm lần nữa nha Nô.

    Trả lờiXóa
  6. Người VN sao khg sưu tầm "rác VN " lại đi sưu tầm "rác Mỹ" ????? Bác Nô cũng ngộ ha :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Người ta đi lụm rác... chứ có sưu tầm đâu! Oan Nô quá!

      Xóa
    2. Tui nói "sưu tầm cho nó sang" dùm Bác Nô mà :))

      Xóa
    3. MTB ui, tui mí bồ xin... đấu giá mớ rác cũ của bác Nô đi! hỏng biết ổng còn giữ lại hong nữa. Nếu còn, tụi mình mở phiên đấu giá chắc giàu to đó bồ tèo à!

      Xóa


  7. Hehe ! Lão Phạm có cái bộ nhớ thiệt là.... giống ...."electrolux"( hơn 50 niên vẫn còn chạy .... tốt !). Còn nhớ hồi năm "sáu mấy , bảy mấy" ,đi ngang qua bãi " vàng " ( đối với nhà... thầu rác Mỹ )này để vào Tổng Y Viện Duy Tân hay vô phi trường ĐN ,nhiều khi phải nhắm mắt , bịt mũi mà.... chạy. Hổng phải vì hôi( hình như hổng có cái ill- smell ), mà vì.... khói và...ruồi ! ( vì vậy mà đoạn đường ngắn này còn có biệt danh là.... " xa lộ... ruồi ! hổng biết có còn nhớ chính xác hôn , nhờ bác Phạm kiểm tra dùm ! ). Cái thời " khi xưa ta bé " của Nô thiệt là.... " tuyệt cú mèo " !( đâu có kém chi "nhóm " Chương còm , Dũng Đa Kao , Bồn lừa....(trong truyện) của Duyên Anh ở SG đâu cà ! Riêng cái vụ " sưu tập bưu hoa " thì hơn chắc !)

    Trả lờiXóa
  8. Hồi đó còn có bãi rác Hòa Cường, bãi rác Hòa Cầm, bãi rác Hòa Thọ, sau dời hết về Hòa Minh, xa quá, ngán không đi lùng nữa. HN thì không như Nô, chỉ đi tìm Playboy, Penthouse và National Geographic.
    Đó là chú ý hơn chứ thứ gì xài được thì...không từ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Kekeke, người "nhớn" lụm rác cũng khác người "bé"! :))

      Xóa
  9. Hì hì, cụ Nô làm Aqa nhớ 'Một thời OK' quá đi.

    Trả lờiXóa
  10. Lại cảm ơn cổng công nghệ thông tin nữa nữa mà ko sợ thừa.
    Truyền hình trực tiếp thế này hay thật. Thấy mình đi bộ lang thang theo bạn Nô hồi nhỏ.
    Xì ke ma tuý đâu đến lượt cậu bé ôm cái bảng vẽ to tướng.,sưu tầm tem....còn oánh lộn....hì hì...( bé Ong cũng oánh lộn một lần ...)
    Em mù tịt việc rác thải hiện nay,chắc hiện đại rồi không ruồi muỗi nữa, qua chế biến thành phân bón ....là trong ấy chứ ngoài này trên đường về quê hàng núi rác bên đường- khỏi miêu tả.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. "Thấy mình đi bộ lang thang theo bạn Nô hồi nhỏ." w-)

      Xóa
  11. Duy nhứt 1 lần tui đi lụm rác Mỹ là hồi mới đi bộ độởi Trảng Bàng(lúc đó còn chưa lên R), cô bé giao liên rủ tui đi lụm rác Mỹ. Ngơ ngác, hổng hiểu rác Mỹ ra làm sao, nó kéo tui xềnh xệch đi khoảng gần nửa tiếng đâu đó hổng biết (ở Saigon mới lên khu, nên lơ ngơ lắm) thì tới dãy nhà tole lợp sơ xịa. Lát sau xe tới, rác được cào từ trên xe xuống, tui ngơ ngác đứng nhìn mọi người lao vào đào bới. Có lẽ thấy tui lơ ngơ, nên 1 tay lính Mỹ đem ra cho tui 1 bloc savon Soina (6 cục) thơm phức. Sau khi đào bới chẳng lấy được thứ gì, đứng dậy, thấy tui cầm trong tay bloc savon cô bé giao liên ngạc nhiên tròn mắt...
    Cũng là 1 kỷ niệm trong đời

    Trả lờiXóa
  12. Tui nhớ hồi nhỏ ghê bác Nô, hồi đó sao vô tư thế nhỉ ,đi lụm rác mỹ sao tui hỗng được gì? nên bây chừ cứ ngheò xơ nghèo xác ,còn bác chắc được cục đô la nên bây chừ thành đại gia Nô NhaTrang ,tui thấy bác im lặng mà ghê nhỉ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ý tại ngôn ngoại!, đọc cái còm ni cứ băn khoăn mãi đó, trinhle ơi!

      Xóa
  13. Cái còm ni.....
    Rác Mỹ .....trù phú
    Cùng thời điểm ấy ngoài này chỉ nhớ nước rác- là cơm thừa cuộng rau canh cặn gom về chăn nuôi ...
    Cái còm ni làm Ong bớt hời hợt.

    Trả lờiXóa
  14. hehehehe..máy chú chém nhau giữ qá hen..cho e ké với nhá

    Trả lờiXóa
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh :8) :b) :-s :-r :O) :m)