23.5.18

dấu người đã biệt

tôi gặp anh lần duy nhất cách đây 30 năm, khi thằng bạn thân thời niên thiếu dẫn tôi đến một bữa nhậu. bữa nhậu của những thằng thanh niên hơn nhau vài ba tuổi đời, thời ốm đói, chỉ có rượu đế với mồi là vài trái ổi xanh, ít lát cá khô...

cái giàu có trong bữa nhậu đó là cây guitar và giọng ca mạnh mẽ của anh. chúng tôi uống đàn và hát ở một nơi chốn nào đó của xứ ban mê bụi đỏ...

một bữa tối thật vui, say khướt và sau khi chia tay nhau, chẳng có lúc nào gặp lại, chỉ hằn sâu mãi mãi trong trí tưởng một câu cuồng ca: "ta về ngang núi đá, đái thành một vòng hoa"(*). thiệt tình, tôi cũng chẳng nhớ nổi cái tên của anh.

độ năm năm lại đây, nhờ facebook, tôi thấy một người trong một nhóm văn nghệ ở ban mê, ngờ ngợ, hỏi lại bạn mới biết đó chính là anh ngày trước, vẫn dong dỏng cao, vẫn đẹp trai phong trần, vẫn giọng ca mạnh mẽ...

tôi lặng lẽ đọc về anh, nghe những ca khúc của anh, thỉnh thoảng thấy một sheet nhạc của anh liền vớ cây guitar gảy theo. tất cả các ca khúc của anh đều hay, ngày càng hay...

ba mươi năm, chắc chắn anh cũng chẳng nhớ tôi là ai - một thằng em vô danh chỉ gặp một lần trong bữa rượu. nhưng tôi vẫn mong có một tình cờ nào đó, để gặp lại anh, như sự tình cờ của cuộc gặp ngày cũ; một cách hữu duyên...

tiếc quá, cái duyên đó, đến sáng nay, đã không còn,,,

"Về trên đồi gió
Ôm đàn hát chơi
Hát chơi một bài!

Mùa xưa
Em ngồi trong tiếng ru đàn tôi
Bên vườn khuya lá xanh xanh ngời
Gió hiền thoáng như đời biếc..

Đàn ơi
Hoa cỏ xưa vẫn xanh vườn tôi
Mây còn vương lối thơm chân người
Dấu tình còn hồng
Dấu người đã biệt
" (**)

nhớ anh, anh Châu – nhạc sĩ Đỗ Thất Kinh – "dấu người đã biệt"
_______
(*) một câu ca bập bõm trong trí nhớ, sau này, Phan Gia Tiến cho biết là trong CUỒNG SĨ CA của Phan Ni Tấn:
Hớp từng ngụm nguồn cội. Ngực căng ứ quê nhà. Ra cửa sông chín ngọn. Đái thành một dòng hoa Nuốt từng tia nắng quái. Bụng no ứ miếng đời. Đến bên bờ đá dựng. Thả mấy nhành thơ rơi. Dựa lưng chân núi ngáp. Ợ ra toàn mùi trời. Đi về đâu chẳng thiết. Tới nơi không tới ngồi. Vác cây đàn cổ gảy. Miệng ngậm miếng trăng tà. Sương lùa đêm tóc ướt. Thị cuồng ngất ngưởng ca: Cuồng hề say như đá... (**) lời ca khúc "Ôm đàn hát chơi" của Đỗ Thất Kinh.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét